Vừa tiến vào lễ cưới, nhìn hội trường vắng vẻ, quan khách chỉ có vài người, tôi chưa hiểu chuyện gì thì một người cô của anh vội vàng kéo tôi ra bảo “Thương con quá...”
Chào mọi người, đây là lần đầu tiên tôi giải bày tâm sự mình cho những người
xa lạ. Bởi tôi biết, sẽ có người nhận ra tôi nên hi vọng rằng, những ai quen
biết sẽ giữ kín dùm tôi và cho tôi vài lời khuyên lúc này.
Tôi là gái quê chính hiệu. Sinh ra ở một xã nghèo, huyện nghèo ở tỉnh miền
Trung. Từ nhỏ tôi đã thấm thía thế nào là cuộc sống khổ cực khi cha mẹ tôi quanh
năm làm việc đồng áng mà chẳng lúc nào có đủ tiền để cho chị em tôi xuống thị
trấn chơi, ăn bát bún một lần như các bạn.
Có lẽ vì gia
dinh tôi đông anh em (Sau tôi còn có 5 đứa em nữa) nên cuộc sống
càng khốn khó hơn. Nhà tôi chỉ là căn nhà cấp 4 xập xệ, được ông bà nội xây từ
lâu lắm rồi. Cha mẹ tôi lấy nhau, liên tù tì sinh ra chị em tôi nên cũng chẳng
bao giờ có đủ tiền để sửa sang lại ngôi nhà, đến nuôi 6 đứa con còn khó khăn thì
làm sao mà có thể xây nhà đẹp như người ta được.
Những tưởng có thể lấy được người chồng giàu có, cuộc sống của tôi và gia đình mình sẽ sang trang mới, vậy mà... Ảnh minh họa |
Lớn lên, học cấp 3 dưới huyện và ra Hà Nội học đại học, chẳng bao giờ tôi tự
tin mời bạn bè về nhà mình chơi bởi nhà mình nghèo quá. Sợ mọi người về nhìn nhà
mình như thế lại bị khinh thường. Đến cả việc chơi với nhóm bạn ở lớp, bọn họ
còn chia tách ra thành hai nhóm, một nhóm con nhà giàu và một nhóm con nhà
nghèo.
Dĩ nhiên, tôi luôn chơi với nhóm con nhà nghèo. Thế nhưng, dù chia tách như
vậy nhưng tôi luôn dẫn đầu kết quả học tập. Và tôi luôn lấy điều đó làm niềm tự
hào và khinh thường những đứa con nhà giàu mà lười nhác, dốt nát.
Tôi cũng không hiểu sao, dù 6 chị em chỉ có mình tôi là ăn học đến nơi đến
chốn, các em học xong lớp 9 hoặc lớp 12 là đi làm thuê hết, vậy mà cha mẹ tôi
lúc nào cũng túng thiếu, chẳng bao giờ có chút tiền dư giả.
Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ vì mẹ tôi không biết tính toán, chi tiêu không hợp lý
nên lúc nào cũng khốn khó. Nhưng về ở cùng cha mẹ 1 tháng hè, tôi mới nhận ra,
làm đồng thì cả năm được mùa mới được vài triệu bạc thì lấy đâu ra dư giả
được.
Cha mẹ tôi chân chất thật thà, có biết trồng trọt, chăn nuôi, làm ăn gian dối
như nhà người ta đâu. Tôi về góp ý thì cha tôi bảo: “Thà nghèo mà người ta trọng
còn hơn con à”. Nghe cha nói thế, tôi chỉ biết lắc đầu rồi im lặng. Có lẽ, chỉ
còn cách tự bản thân tôi vươn lên mới mong kéo cha mẹ mình thoát khỏi cảnh nghèo
này.
Học đại học, cũng vì nghèo mà tôi chẳng bao giờ dám đi chơi như các bạn, lúc
nào cũng tranh thủ đi làm thêm để kiếm tiền đóng tiền học phí, học thêm tiền
sinh hoạt. Có lẽ, cũng nhờ nghèo mà kinh nghiệm tìm việc với tôi dày đến vài
chục bộ hồ sơ chất lên.
Bây giờ, ra trường rồi, tôi đã kiếm được một công việc hấp dẫn, thu nhập cao,
trong khi bạn bè đứa lẹt đẹt làm văn phòng ở quê, đứa thất nghiệp 2 năm không
xin được việc, đứa may mắn được bố mẹ xin cho thì lương ba cọc ba đồng. Có lẽ vì
nghèo nên tôi mới may mắn hơn các bạn?
Từ khi học đại học, hàng tháng tôi đã gửi về quê 2 triệu cho cha mẹ chi tiêu
nhờ những giờ cật lực tranh thủ dịch thuê, dạy thêm, rồi năm 3 đã được nhận làm
nhân viên chính thức cho một công ty tư. 2 năm ra trường, tôi đã xây được nhà
mái bằng cho cha mẹ. Có lẽ, vì tôi may mắn?
Vì biết cái khổ của nghèo đói nên tôi càng hạ quyết tâm phải kiếm được một
tấm chồng ra tấm ra món. Chồng không phải đại gia thì ít nhất cũng là “nhà mặt
phố, bố làm quan” hay có nhà cửa, có xe hơi đàng hoàng.
Chính vì vậy mà mối quan hệ của tôi với đàn ông luôn là những người chững
chạc, có xe hơi đưa đón và đặc biệt là có vị thế trong xã hội.
Rồi tháng 9 năm 2015, một lần đi tiếp khách sau cuộc họp, tôi đã quen một
người đàn ông đúng ý mình. Anh là trai Hà Nội chính gốc, nhà mặt phố, bố mẹ làm
kinh doanh, khá giàu có. Anh hơn tôi 5 tuổi, điển trai, hiền lành và có một điểm
đặc biệt là khá lạnh lùng, không săn đón như những người đàn ông khác. Nói thêm
là tôi tuy gái quê nhưng cao ráo, trắng trẻo, được mọi người bảo là xinh không
kém các cô hotgirl.
Cũng chính điểm đặc biệt đó mà anh càng cuốn hút tôi. Lạ lùng là khi tôi mời
anh đi uống nước, anh đồng ý liền. Câu chuyện hai đứa gặp nhau khi nói chuyện
cũng chỉ xoay quanh công việc.
Rồi anh cũng tỏ tình sau 2 tháng hai đứa hẹn hò, 3 tháng sau một đám cưới
diễn ra. Ngày về ra mắt, ba mẹ anh nhìn tôi mừng rỡ, đồng ý cho hai đứa cưới
luôn khiến tôi vui vô cùng.
Thế nhưng, ngày cưới diễn ra, chẳng có quan khách, chỉ có vài người bạn thân
của anh. Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa dè chừng, vừa thương hại. Giữa lúc
không hiểu chuyện gì thì cô anh đột nhiên kéo tôi ra sau bảo: “Con xinh xắn giỏi
giang thế này mà...tiếc quá. Biết con sớm thì cô đã ngăn rồi”. Tôi chẳng hiểu gì
tròn mắt ngạc nhiên thì cô tiếp lời: “Nó không biết yêu phụ nữ đâu. Nó chỉ chơi
với đàn ông thôi, bao năm nay người ta bàn tán đến khổ. Đám cưới này chỉ để qua
mắt thiên hạ thôi. Tội nghiệp con”.
Hóa ra, anh ta lấy tôi chỉ để che mắt thiên hạ, vậy mà tôi không biết. Thế mà
lâu nay tôi còn nghĩ mình may mắn khi lấy được người mình yêu, đúng hình mẫu và
là con nhà giàu nữa. Nhìn cha mẹ cười nói với thông gia, ánh mắt cha vui mừng
ngày con gái lấy chồng mà tôi không kìm được nước mắt.
Tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân không tình yêu này đây? Tôi phải nói sao
với cha mẹ mình đây? Phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo Blog tâm
sự.
0 comments:
Post a Comment