Anh từng hỏi tôi khi nào em vào lại đây chơi. Tôi thấy ánh mắt ấy chợt buồn khi nghe câu trả lời: Em không vào nữa. Nào biết sau đấy là nỗi lòng trăn trở của một người.
Tôi gặp anh vào một tối tháng ba giữa doanh trại quân đội. Anh, người con trai hiện lên vẻ đẹp, sức trẻ của tuổi đôi mươi. Trang phục ấy, màu áo xanh ấy đã để lại trong tôi một cái gì đó khó tả, như người ta thường nói là ấn tượng. Giữa thời bình, những người chiến sĩ ấy phải làm gì? Tôi tự đặt thắc mắc qua hàng trăm lần. Anh kể rằng không được dùng điện thoại. Tôi ngỡ ngàng, vậy chỉ suốt ngày quanh quẩn trong cái doanh trại ấy thôi sao? Tuổi trẻ, bao nhiêu khát vọng tự do đi về đâu, lại chợt nghẹn lòng. Anh vẫn vậy, ung dung kể về đời lính, gọi bạn là đồng đội, hai tiếng "đồng đội" sao thân thương quá, cuộc sống bên ngoài của một sinh viên năm nhất như tôi vẫn chưa có khái niệm cụ thể về nó. Đồng đội, một cái gì đó thật lớn lao. Tôi thầm nghĩ.
Anh hơn tôi hai tuổi, những kỷ luật quân đội có lẽ làm anh già đi trước tuổi. Anh chững chạc và điềm đạm. Tôi nhìn thấy ở đôi mắt ấy một niềm mong mỏi, một ánh mắt rực sáng khi nhắc về gia đình, bạn bè. Anh nhớ nhà. Tôi thương anh, chàng lính trẻ tràn đầy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi. Tôi xấu hổ cho bản thân mình vì đôi lúc cứ trách than phận đời sao bất công. Nhưng không, anh vực dậy trong tôi tiềm thức rằng phải sống, sống hết mình. Một ngày, anh sinh hoạt 11 chế độ, thêm một chế độ anh dành riêng cho nỗi nhớ về gia đình, bạn bè, người thương.
Tôi chợt nhớ đến tựa đề bộ phim: "Em nữa là 12". Rồi anh cười bảo, anh chia tay lâu rồi. Có những ngày chủ nhật, anh mòn mỏi ngóng đợi một người con gái vào thăm, đáp lại nỗi mong chờ ấy là sự lặng yên, mãi rồi cũng thành thói quen, hy vọng rồi lại thất vọng. Duy chỉ có ba mẹ, gia đình là người vẫn luôn theo anh suốt chặng đường chông gai ấy. Anh càng yêu gia đình hơn, thèm lắm một bữa cơm gia đình đạm bạc, dẫu biết rằng cơm bộ đội cũng ấm áp tình đồng đội.
Đã có những đêm tôi nghe anh bảo: Lính anh thất tình, anh phải an ủi. Tôi nghẹn lòng. Hai năm đi lính, các anh đã phải hy sinh quá nhiều thứ, cả một tuổi trẻ. Tôi nghe anh kể về những buổi sinh hoạt quây quần bên nhau. Ngày tết, đồng đội mỗi người ngồi lại, chia sẻ cho vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ người thương. Tôi gặp anh chỉ đúng hai lần, thời gian không cho phép tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Anh từng hỏi tôi khi nào em vào lại đây chơi. Tôi thấy ánh mắt ấy chợt buồn khi nghe câu trả lời: Em không vào nữa. Tôi nào biết đằng sau câu nói vô tư ấy là nỗi lòng trăn trở của một người.
Những ngày tháng còn lại ở quân ngũ còn lắm gian nan, mong anh giữ gìn sức khỏe và huấn luyện thật tốt. Hỡi những chàng trai mang màu áo xanh của tổ quốc, đất nước cần các anh, chúng tôi cần các anh.
Tôi gặp anh vào một tối tháng ba giữa doanh trại quân đội. Anh, người con trai hiện lên vẻ đẹp, sức trẻ của tuổi đôi mươi. Trang phục ấy, màu áo xanh ấy đã để lại trong tôi một cái gì đó khó tả, như người ta thường nói là ấn tượng. Giữa thời bình, những người chiến sĩ ấy phải làm gì? Tôi tự đặt thắc mắc qua hàng trăm lần. Anh kể rằng không được dùng điện thoại. Tôi ngỡ ngàng, vậy chỉ suốt ngày quanh quẩn trong cái doanh trại ấy thôi sao? Tuổi trẻ, bao nhiêu khát vọng tự do đi về đâu, lại chợt nghẹn lòng. Anh vẫn vậy, ung dung kể về đời lính, gọi bạn là đồng đội, hai tiếng "đồng đội" sao thân thương quá, cuộc sống bên ngoài của một sinh viên năm nhất như tôi vẫn chưa có khái niệm cụ thể về nó. Đồng đội, một cái gì đó thật lớn lao. Tôi thầm nghĩ.
Anh hơn tôi hai tuổi, những kỷ luật quân đội có lẽ làm anh già đi trước tuổi. Anh chững chạc và điềm đạm. Tôi nhìn thấy ở đôi mắt ấy một niềm mong mỏi, một ánh mắt rực sáng khi nhắc về gia đình, bạn bè. Anh nhớ nhà. Tôi thương anh, chàng lính trẻ tràn đầy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi. Tôi xấu hổ cho bản thân mình vì đôi lúc cứ trách than phận đời sao bất công. Nhưng không, anh vực dậy trong tôi tiềm thức rằng phải sống, sống hết mình. Một ngày, anh sinh hoạt 11 chế độ, thêm một chế độ anh dành riêng cho nỗi nhớ về gia đình, bạn bè, người thương.
Tôi chợt nhớ đến tựa đề bộ phim: "Em nữa là 12". Rồi anh cười bảo, anh chia tay lâu rồi. Có những ngày chủ nhật, anh mòn mỏi ngóng đợi một người con gái vào thăm, đáp lại nỗi mong chờ ấy là sự lặng yên, mãi rồi cũng thành thói quen, hy vọng rồi lại thất vọng. Duy chỉ có ba mẹ, gia đình là người vẫn luôn theo anh suốt chặng đường chông gai ấy. Anh càng yêu gia đình hơn, thèm lắm một bữa cơm gia đình đạm bạc, dẫu biết rằng cơm bộ đội cũng ấm áp tình đồng đội.
Đã có những đêm tôi nghe anh bảo: Lính anh thất tình, anh phải an ủi. Tôi nghẹn lòng. Hai năm đi lính, các anh đã phải hy sinh quá nhiều thứ, cả một tuổi trẻ. Tôi nghe anh kể về những buổi sinh hoạt quây quần bên nhau. Ngày tết, đồng đội mỗi người ngồi lại, chia sẻ cho vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ người thương. Tôi gặp anh chỉ đúng hai lần, thời gian không cho phép tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Anh từng hỏi tôi khi nào em vào lại đây chơi. Tôi thấy ánh mắt ấy chợt buồn khi nghe câu trả lời: Em không vào nữa. Tôi nào biết đằng sau câu nói vô tư ấy là nỗi lòng trăn trở của một người.
Những ngày tháng còn lại ở quân ngũ còn lắm gian nan, mong anh giữ gìn sức khỏe và huấn luyện thật tốt. Hỡi những chàng trai mang màu áo xanh của tổ quốc, đất nước cần các anh, chúng tôi cần các anh.
0 comments:
Post a Comment